Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường...


ay say khó ngủ lại nói chuyện Thúy Kiều :))

Tôi chẳng hơn gì Kiều nên tôi chẳng dám chê Kiều. Nhưng cái việc Kiều giữ giá trước giường tân hôn nó xàm lắm. Kim Trọng sinh tử tìm nhau là vì lời thề vàng đá năm xưa chứ đâu phải cầu chuyện trăng hoa. Tôi nghĩ nếu Kiều thật lòng yêu Kim Trọng thì nghề hay ngón lạ đã học trong 15 năm qua nên đem ra dốc lòng hầu hạ cho đức ông chồng đã chịu thiệt thòi này. Nếu tự trọng bản thân như nàng nói thì cứ ở trong am Phật. Còn đã theo về làm vợ lại còn muốn cành cao thì thật giả dối, ngụy tạo. Cái gì giả dối thì dù có óng chuốt đi nữa nó cũng ghê tởm bẩn thỉu hơn nhiều những cái thật mà thô.

Chữ trinh còn một chút này
Chẳng cầm cho vững, lại giày cho tan

Thật sự trinh tiết của người đàn bà còn là còn không còn là mất, có đâu "còn một chút"? Tôi thấy buồn cười trước cái suy nghĩ "danh cao giá đắt" lạ lùng này. Kim Trọng cũng gián tiếp thừa nhận (và chấp nhận) vì quá yêu Kiều mà bỏ qua cả trinh tiết, cứu chữa cho thể diện của nàng rằng:

Như nàng lấy hiếu làm trinh
Bụi nào cho đục được mình ấy vay?

Chỉ có Kiều bảo "còn một chút này" lại có ý làm cao muốn giữ lại cái "một chút" đó. Đàn bà giữ gìn trinh tiết là để cho ai? Cho bản thân hay để cho chồng? Nếu khăng khăng giữ vì bản thân thì đã chẳng về làm vợ chàng Kim. Còn nếu vì chồng, thì ai là chồng nàng? Có phải là người ngồi trước mặt đấy không? Vậy còn giữ cho ai nữa? hay giữ cho những anh chồng cũ ? Cho nên cái "trinh" mà Kiều muốn giữ tôi không hiểu là giữ vì ai và vì cái gì ? Và cái quan niệm "trinh tiết" đó của Kiều nó chẳng theo một hệ tư tưởng nào cả. Nó chẳng phải duy vật hay duy tâm mà cũng chẳng theo Phật hay Khổng Mạnh. Mười lăm năm trước Kiều bỏ qua lễ giáo gia phong xăm xăm đi tìm Kim Trọng, cọc chạy theo trâu, cũng đem chữ trinh ra dạy dỗ chàng ta. Đến nay vẫn đem chữ trinh ấy mà đội lên đầu Kim Trọng. Kim Trọng thiệt là có phước khi ngậm trọn cái trinh tiết ấy của Kiều mà lại còn gật gù khen phải. Xin lỗi, nhưng tôi không thể không cười vào mặt anh ta =))

"Nghĩ chàng nghĩa cũ tình ghi
Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may.
----------------
Những là ân ái vành ngoài
Cũng toan mở mặt với người cho qua."

Nếu Kiều thật là người tự trọng, thì đã ở trong am cỏ ấy chứ không theo Kim Trọng về. Còn đã theo phận xướng tùy, tức là chịu về làm vợ Kim Trọng thì có đâu lại xướng tùy mảy may, tức là chỉ "làm vợ chàng một chút", ưng bụng thì tùy mà không ưng thì không tùy? Ân ái đâu mà lại có "ân ái vành ngoài" ? Kiều không muốn dư luận không hay về mình, nên mới giữ lấy ân ái vành ngoài ấy mà đối phó cho qua với người ngoài. Có lẽ nàng ta không hiểu rằng vợ chồng ân ái, dù là vành ngoài vành trong kiểu nào đi nữa, cũng chỉ vợ chồng biết với nhau mà thôi. Người ta chỉ biết việc hai người lấy nhau, còn như thế nào đâu ai biết được. Hổ thẹn hay không phải tự hỏi lòng mình chứ nhìn vào dư luận mà hổ thẹn thì tự trọng ấy chỉ là cái vỏ bề ngoài. Kiều nhu nhược, sĩ diện, và quá trọng việc người ngoài đánh giá nàng. Kiều không cảm thấy xấu hổ vì bản thân, mà xấu hổ vì cái nhìn của người khác. Cho nên nói Kiều tự trọng thì không hẳn, tự ái có lẽ đúng hơn.

Nguyễn Du vẽ ra cảnh này là thừa. Vì cuối cùng cái danh giá của Kiều cũng là bỏ đi. Vốn đã lấm lem bùn đất, cho dù có nhặt nhạnh lại gác lên giá cao, thì cũng vẫn là nhơ nhuốc. Nguyễn Du hay Kim Trọng có mất công chiêu tuyết cho Kiều, cũng bị chính Kiều thẳng chân giẫm đạp cả thôi !

Nói thêm một việc là tửu lượng của Kiều cũng hơi bị dữ dằn. Năm xưa lần đầu gặp Kim Trọng, hai người cũng uống được thâu đêm. Sau 15 năm lưu lạc ấy tửu lượng chắc lên một tầm cao mới. Riêng cái khoản hay rượu này cũng đủ cho thấy nàng Kiều là người lãng mạn, phong lưu đa tình. Thôi thì chữ trinh ấy giữ lấy một hôm, đâu ai bắt giữ cả đời. Dù sao đi nữa, hoa xưa ong cũ gặp nhau rồi, làm giá làm hành cũng chỉ đến vậy mà thôi.